Chuyện là, chị em nhà tôi có một niềm tin bất diệt vào kem chống nắng. Mà không phải loại kem chống nắng bình thường đâu nhé, phải là loại "siêu chống thấm nước", "chống tia UVA/UVB phổ rộng", "SPF 50+ PA++++", và quan trọng nhất là phải có cái mác "được các chuyên gia da liễu khuyên dùng" to đùng trên vỏ.
![]() |
Ảnh minh họa |
Nhưng rồi, sau mỗi chuyến đi, kết quả vẫn y như cũ: da vẫn cứ... đen nhẻm. Mà không phải đen đều đâu nhé, đen theo kiểu "vằn vện" ấy. Chỗ thì đen cháy, chỗ thì trắng bóc, trông như bản đồ thế giới thu nhỏ trên cơ thể.
Có lần, cô em út tôi khóc ròng: "Em bôi kem chống nắng kỹ lắm mà sao da vẫn đen như cục than vậy chị?" Tôi an ủi: "Chắc em bôi chưa đủ đô thôi." Thế là lần sau, nó quyết tâm bôi kem dày hơn nữa, đến nỗi đi đâu cũng bị trêu là "người tuyết di động". Kết quả? Vẫn đen như thường, mà còn thêm cái khoản kem chống nắng chảy thành dòng khi đổ mồ hôi, trông vừa buồn cười vừa thảm hại.
Mẹ tôi thì cứ lắc đầu cười: "Chắc tại kem chống nắng nó... không thích hợp với da con rồi." Bố tôi thì phán một câu xanh rờn: "Kem chống nắng nó chỉ là cái cớ để các con mua sắm thôi, chứ nắng Việt Nam thì kem nào chịu nổi!"
Thế là từ xưa giờ, chị em tôi vẫn cứ miệt mài bôi kem chống nắng, vẫn cứ than vãn vì da bị ăn nắng, và vẫn cứ tiếp tục mua những tuýp kem mới với hy vọng một ngày nào đó sẽ tìm được "chân ái" thực sự. Có lẽ, đó là một vòng luẩn quẩn không hồi kết của những tín đồ kem chống nắng như chị em tôi. Và có lẽ, cái nắng Việt Nam nó cũng có "tâm hồn" riêng, nó thích "ăn" da người ta, bất kể có bao nhiêu lớp kem chống nắng đi chăng nữa!.
Bài viết hữu ích? Hãy chia sẻ ngay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét