Chú mèo tên Tom là một chú mèo đặc biệt. Không phải vì bộ lông vằn vện như hổ con hay đôi mắt xanh biếc như ngọc, mà vì một thói quen chẳng giống ai: ngắm bình minh.
Mỗi khi gà vừa cất tiếng gáy đầu tiên, khi sương còn giăng mờ trên lá, Tom đã thức giấc. Chú rón rén bước ra ban công nhỏ, nơi có chậu cây xương rồng và một vài bông hoa mười giờ còn đang say ngủ. Tom sẽ nằm dài trên chiếc thảm cói, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn về phía chân trời.
Khoảnh khắc vạn vật còn đang tĩnh lặng, Tom bắt đầu thấy những vệt sáng đầu tiên. Từ phía xa, một vệt hồng nhạt dần lan rộng, nhuộm màu cả bầu trời xám xịt. Rồi từ từ, từng chút một, một khối cầu đỏ rực nhô lên khỏi đường chân trời, như một viên kẹo khổng lồ đang tan chảy.
Ánh sáng mặt trời như có phép màu, chiếu rọi lên vạn vật. Những giọt sương đêm lấp lánh như kim cương trên tán lá, những bông hoa mười giờ từ từ hé nở, khoe sắc. Mọi thứ trở nên sống động và rực rỡ hơn bao giờ hết.
Tom không chỉ ngắm nhìn, chú còn cảm nhận. Ánh nắng ấm áp bao trùm lấy bộ lông mềm mượt, sưởi ấm cả cơ thể nhỏ bé. Chú lim dim mắt, hít hà không khí trong lành của buổi sáng sớm, và cảm thấy một sự bình yên lạ kỳ. Đối với Tom, bình minh không chỉ là sự bắt đầu của một ngày mới, mà còn là một khoảnh khắc của vẻ đẹp thuần khiết và sự tĩnh lặng. Đó là khoảng thời gian riêng của chú, nơi chỉ có Tom và mặt trời, cùng nhau chào đón một ngày mới với tất cả sự nhẹ nhàng và tươi đẹp nhất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét